Cô đơn chắc sẽ tốt hơn

Thảo luận trong 'Truyện ngắn và tiểu thuyết' bắt đầu bởi SV2013, 31/8/14.

Loading...
  1. SV2013

    SV2013 Thành viên chính thức

    Lạc quan? Tôi chỉ có thể lạc quan thế nào đây. Hay tôi sẽ mơ về một ngày tôi có em, một ngày em yêu tôi như chưa từng có quá khứ. Em bảo tôi hãy lạc quan lên, nhưng em nhầm rồi, tôi rất lạc quan. Tôi sẽ hi vọng như thế, hi vọng em sẽ ở đây với tôi, bên cạnh tôi như bao người con trai khác cần một bờ vai để tựa vào. Tôi sẽ chờ em đến ngày ấy, chờ ngày em đã sẵn sàng để trao trái tim cho tôi năm giữ, hay chỉ là chấp nhận giữ lấy tình yêu của tôi.

    [​IMG]

    Chẳng phải cuộc sống luôn tạo ra những thứ mà chỉ có riêng nó sao. Là những thứ chẳng gì thay thế được, là những thứ không gì có thể so sánh với nó. Nhưng sao ta không hề gọi những thứ thấy là những điều cô đơn. Bản thân tôi cũng có những dự định riêng, có những công việc riêng mà tôi không thể bỏ, có những suy nghĩ mà chẳng thể chia sẽ cùng ai. Vậy, tôi hi vọng gì vào một người có thể chấp nhận tất cả ở tôi, khi ngay cả tôi đôi khi cũng chẳng chấp nhận được mình. Hi vọng vào một người sẽ hiểu mình và bên cạnh mình suốt nữa đời còn lại? Vâng, nó thật viễn vong. Bởi vì, chẳng ai là của riêng ai cả, chẳng ai là hoàn hảo hay chẳng ai là kẻ ngu ngốc để giam mình vào một góc khuất.

    Thế giới rộng lớn, nhưng còn người thật nhỏ bé lắm. Ai cũng có cái tôi cho riêng mình, cái tôi mà khiến họ rất ít khi chấp nhận được những thứ xung quanh. Ai cũng có một khoảng trời riêng, cũng có một gia đình riêng và cũng có một góc tối riêng cho mình.

    [​IMG]

    Những góc nhỏ trong tim, nơi ấy nó đã đóng băng, nó đã giam giữ những kí ức khó phải, những vết thương chẳng thể nào lành. Ta cần một khoảng không gian như thế. Để ta biết rằng cuộc sống là những gì đẹp đẽ mà khắc nghiệt nhất. Tôi phải đóng băng trái tim, để chờ ngày em quay lại, chờ ngày em làm tan đi tản băng ấy. Tôi thay đổi mình, thay đổi bản thân để thích nghi với cuộc sống bộn bề.

    Sống ngoài kia, làm thế nào ta tránh khỏi cảm giác cô đơn, nên cứ thế, cứ để mình chẳng còn khoảng trống để đong đầy điều gì nữa. Chỉ thế mà tiến về phía trước, tiến về ước mơ mà bản thân ấp ủ trong mớ băng lạnh ngắt ấy. Bỏ lại phía sau một quá khứ cay nghiệt. Bước theo em về nơi ấy.

    Đã sống thế bao năm, sống mà chẳng tình toan gì về ngày mai sao tôi thấy bản thân mình ngu ngốc, đáng ghét đến mức không thể nào tha thứ. Chẳng phải là một cậu thanh niên rồi sao, thể mà vẫn còn làm những chuyện ngớ ngẩn, khờ dại.

    Giờ chỉ còn là những lời tự trách, những tâm tự nhỏ nhen cho riêng mình, rồi tôi bước đi.
    Loading...

Chia sẻ trang này