Đánh rơi tình em !!

Thảo luận trong 'Tình yêu và hôn nhân' bắt đầu bởi Hà Hồng, 29/6/13.

Loading...
  1. Hà Hồng

    Hà Hồng "1 phút thôi , nhưng đủ thay đổi cuộc đời bạn"

    Tôi đánh mất em với suy nghĩ “Bây giờ chưa là gì, mình có lo cho họ thì liệu họ có phải là của mình, hay lại cất công đào ao thả cá cho người khác câu”.

    Tôi yêu em từ thời sinh viên nghèo, ăn không đủ nói gì tới chuyện đi chơi, hẹn hò. Chuyện tình của tôi và em gắn liền với cái xe đạp cũ cộc cạch, ngày ngày em chở tôi đi học, tôi chở em đi làm và đón về lúc 10 giờ khuya, đường phố đã vắng bóng người, yên ắng chìm vào giấc ngủ say, chỉ còn cái tình người sâu lắng trong lòng.

    Ngày đó, tôi tự nhủ với tất cả tình yêu, sẽ chăm sóc và dành cho em những gì tốt đẹp nhất nhất mình có. Tôi sẽ không bao giờ làm em buồn và khóc vì em là tất cả cuộc sống đối với tôi, đời tôi sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nếu không có em.

    Thế rồi chúng tôi ra trường, đi làm, với cuộc sống bon chen và bao khó khăn cho những bước chân chập chững ra đời, tôi bị cuốn theo với bộn bề công việc, quan hệ đồng nghiệp, bạn bè, chiến hữu sao cho rộng rãi và tốt nhất để được gọi là “chơi được”. Tôi đánh mất em với suy nghĩ “Bây giờ chưa là gì, mình có lo cho họ thì liệu họ có phải là của mình, hay lại cất công đào ao thả cá cho người khác câu”. Nghĩ lại, tôi thấy tự xấu hổ với những tình cảm em dành cho tôi, một người đàn ông ích kỷ.

    Sau quãng thời gian rất dài trôi theo cuộc sống “chơi được” đó, tôi thấy lòng mình trống vắng và quạnh quẽ, cô đơn và lạc lõng. Không có em bên cạnh, tôi thấy mình bị lạc giữa những tình cảm thực hư xung quanh. Ai là thật với mình, ai là không? Đối với những người đàn ông, tôi không quan tâm, người nào chơi được tôi cũng chơi được và ngược lại. Còn đối với phụ nữ, tôi không thực sự có cảm tình với ai, chỉ thích thì đi chơi, chở theo vậy thôi.

    Tôi tìm về bên em với bao nỗi đau để lại cho em, cuộc sống bơ vơ, chật vật khi tự lo mọi thứ với hai bàn tay trắng và con tim tan nát, hụt hẫng, đau đớn tột cùng. Tôi biết em hận tôi, điều đã khắc sâu không bao giờ mờ nhạt. Tôi nhìn thấy đằng sau đó, trong sâu thẳm trái tim em là tình yêu đã bị vùi lấp.

    Bằng sự hối lỗi tôi đã tìm lại được tình yêu của mình, em mở rộng lòng bỏ qua tất cả để về lại bên tôi. Ở đời không ai học được chữ “ngờ”, tôi lại lao vào cuộc sống dành cho bạn bè, chiến hữu nhiều hơn gia đình. Ngoài giờ đi làm và những việc bắt buộc không thể từ chối, tôi đi chơi, nhậu nhẹt với bạn bè tới khuya tối, bỏ em với cuộc sống lẻ loi, cô độc. Tôi lại làm em tổn thương, cứ thế cho đến một ngày em nói: Em đã cố gắng để giữ cái gọi là “gia đình”, nhưng em không thể tự làm một mình được. Anh có thể cùng làm điều đó với em và đừng làm em tổn thương như anh từng làm được không?"

    Một người đàn ông tương lai là trụ cột gia đình mà để người phụ nữ yếu đuối của mình thốt lên điều đó thì lương tâm, sĩ diện đàn ông của tôi cũng bị đụng chạm và tổn thương. Có điều khác là tổn thương này do tôi tự gây nên chứ không do ai cả. Tôi đã quá đáng và ích kỷ lắm chăng!
    Tôi không thể chăm sóc cho người con gái tôi yêu như đã từng tự nhủ, đã làm em tổn thương mà lại không bù đắp cho em được gì. Bây giờ tôi lại đang làm em tổn thương để em nói với tôi câu nói: “Em còn đi làm được, còn kiếm ra tiền và tự lo được!”

    Tôi có thể chè chén với bạn bè hằng ngày nhưng phải cả tháng hoặc mấy tháng tôi mới có thể chiều em và đưa em đi ăn theo ý em thích, không để ý em đã cười hạnh phúc thế nào. Tôi có thể bỏ tiền mỗi bữa nhậu vài trăm hằng ngày nhưng lại chưa bao giờ nói với em hay mẹ tôi rằng lương tôi nhiêu đó, thưởng nhiêu đó dù chỉ để họ nghe cho biết. Càng chưa bao giờ hằng ngày đem về cho mẹ và em vài chục hay vài trăm để bõ công họ lo cho tôi từng miếng ăn giấc ngủ, cái quần cái áo tôi mặc, nói chung là tất tần tật của tôi là họ lo cả. Trừ việc họ không được nhận lương từ điều đó và không liên quan gì tới lương của tôi.

    Tôi chưa bao giờ để ý thấy họ vui buồn thế nào qua ánh mắt họ nhìn và chờ đợi tôi, cho dù họ có nói ra, hay tâm sự với tôi thì tôi cũng nghe rồi để đó. Tôi có quá vô tâm không?
    Em hay bảo tôi thương mẹ nhiều hơn vì trên đời này có mẹ là thương và lo cho tôi nhất, để sau này mẹ mất tôi sẽ hối hận vì đã không biết tận hưởng cái diễm phúc đó. Em cũng không bắt tôi thương em cực kỳ nhiều, chỉ cần thương ít thôi, đủ làm em không thấy buồn và lẻ loi. Nhưng tôi cũng nghe rồi để đó, có phải em mệt mỏi và chán nản lắm không. Còn tôi lại tự hỏi “Liệu tôi có đánh mất em lần nữa và không thể nào tìm lại được”. Thổn thức tim mình văng vẳng bài thơ em từng viết tặng tôi:

    Có gì trong mắt em
    Long lanh như hạt ngọc
    Như là em đang khóc
    Cho những ngày vắng xa

    Có gì trong mắt anh
    Xanh bao la vời vợi
    Biển trời quê ta đó
    Có tình em mang theo

    Có gì trong mắt nhau
    Niềm tin yêu mầu nhiệm
    Đâu cần ta tìm kiếm
    Hạnh phúc là yêu thương.
    Theo Lê
    Loading...

Chia sẻ trang này