Em sẽ để tình anh ngủ yên !!

Thảo luận trong 'Tình yêu và hôn nhân' bắt đầu bởi Hà Hồng, 29/6/13.

Loading...
  1. Hà Hồng

    Hà Hồng "1 phút thôi , nhưng đủ thay đổi cuộc đời bạn"

    Em mong anh hạnh phúc vì tình yêu dành cho anh quá lớn. Cũng vì tình yêu ấy em thầm mong anh sẽ không bao giờ quên em cả khi buồn và khi vui.

    Ba tháng, hai ngày, khoảng thời gian mình không gặp nhau, nói chính xác hơn là khoảng thời gian mình im lặng. Anh, trong cảm nhận của em là người trầm tính, chín chắn và hơi khó hiểu. Em trong mắt anh là người hoà đồng, dễ gần, thẳng thắn và cá tính. Anh và em là sự kết hợp hài hoà trong đối lập, ai cũng nói thế.

    Mình gặp nhau khi cả hai đều đang đi tìm cho mình một điều từng mất dù hiện tại cả hai đều có sự lựa chọn của mình. Ở em anh tìm thấy cảm xúc của tình yêu thực sự và em cũng vậy, chúng ta đã đi tìm quá lâu, là 2 trong số những người may mắn anh nhỉ.
    Khi em quyết định dừng bước, trái tim đau nhiều lắm nhưng em vẫn mong anh cho thêm thời gian để đủ dũng cảm giữ lấy hạnh phúc của mình. Cuộc sống với những sóng gió đã làm em sợ bão tố. Em sợ một ngày nào đó anh rời xa, sợ mình gục ngã khi mất anh, sợ cảm giác nghẹt thở khi nghĩ về anh. Em sợ, vì thế đã mất anh.

    Khi anh nói không thể yêu nữa, em thấy trong mắt anh nỗi buồn da diết. Anh nói cô ấy không thể sống thiếu anh, anh có lỗi với cô ấy, anh nói nhiều nhưng em chẳng còn đủ bình tĩnh để nghe nữa.
    Em không thể khóc vì vốn mạnh mẽ, em không thể nói vì thấy mình trống rỗng, nhưng sao em không thể điều khiển trái tim mình để không bị bóp nghẹt?
    Anh còn nhớ ngày nói yêu em không? Anh đã nói rất nhiều về tình yêu, về sự dũng cảm cần có để mình có thể đến được với nhau. Cuộc sống với sự nhàm chán và bất cần đã làm anh chán ngắt, anh muốn yêu và được yêu nên chia tay cô ấy để đến với em. Anh không muốn sẽ phải sống trong sự tiếc nuối, không muốn là một người chồng phản bội vợ, anh muốn thay đổi khi mọi việc chưa quá muộn.

    Có những lúc em thấy ân hận và thầm mong giá như mình chưa từng quen nhau, nhưng cũng có lúc em cảm ơn cuộc sống đã cho gặp anh dù em không thể có anh. Có những lúc em biết anh thật lòng yêu em, nhưng cũng có lúc em nghi ngờ liệu đó có phải tình yêu?

    Anh lập gia đình, không đủ dũng cảm để gặp em, mời em chia vui cùng, chỉ gửi một tấm thiệp như bao người khác. Có thể anh không muốn em buồn thêm nữa hoặc giả như anh không muốn gặp em thêm lần nữa, em mỉm cười, nụ cười thật chua chát.

    Anh à, hôm ấy trông anh thật chững chạc và hạnh phúc. Mọi người bảo cô ấy thua em về hình thức và cả tính cách nữa, nhưng để làm gì khi cô ấy mới là người đang đứng cạnh anh trong bộ váy cưới. Một cái nắm tay chúc mừng, một ánh mắt vẫn nồng nàn như ngày nào làm em đau nhói.
    Em mong anh hạnh phúc vì tình yêu dành cho anh quá lớn. Cũng vì tình yêu ấy em thầm mong anh sẽ không bao giờ quên em cả khi buồn và khi vui. Con gái mà, hay chỉ mình em ích kỷ như vậy nhỉ!
    Em vẫn chưa quen cảm giác anh đã chính thức thuộc về người khác, vẫn chưa quen suy nghĩ mình mãi mãi không bao giờ quay lại đuợc với nhau. Người ta nói thời gian sẽ xoá nhoà đi tất cả, em cũng tin thế, nhưng em cần bao lâu để quên anh đây, nửa năm, 1 năm, 5 năm hay em không thể?
    Đã có lúc em nghĩ sẽ giữ anh bằng mọi cách nhưng sự kiêu ngạo của một người tự lập không cho phép em làm vậy. Tình yêu không dễ tìm thấy nhưng không vì thế mà em đánh đổi cả lòng tự trọng của mình. Em đã mong mình khóc được để nỗi buồn vơi đi nhưng thật khó. Em không yếu đuối như người con gái ấy nên mất anh, vì em mạnh mẽ nên em không thể khóc, sự mạnh mẽ đáng sợ vậy sao?
    Em lại trở về với thói quen ngồi một mình trong quán cà phê nhưng giờ đây sự bình yên không còn nữa. Em vẫn nghe bài hát “Đừng buồn vì những gì ta đã có. Anh biết sẽ vẫn quan tâm nhiều lắm, dù anh chẳng là ai. Em có thể dối anh trong lời nói nhưng làm sao giấu được trong ánh mắt. Tình yêu thì không có sai hoặc đúng, chỉ cần trái tim rung động”. Giờ đây là sự xót xa chứ không phải sự thông cảm nữa. Ngồi nhâm nhi cốc cà phê em nhớ anh vô cùng, vô cùng anh ạ.

    Hôm nay, sau một đêm thức trắng, ngày mới lại bắt đầu rồi. Em dần quen với suy nghĩ sẽ không bao giờ gặp anh nữa, em cũng bỏ thói quen đợi tin nhắn của anh, nhưng em không thể thôi không nhớ về anh nữa.
    Em quyết định mình sẽ quên anh thôi, để trái tim em ngủ yên, để em vẫn là em như ngày chưa gặp anh, anh nhỉ! Có lẽ anh cũng quên em rồi!
    Theo Cat
    Loading...

Chia sẻ trang này