Gửi anh, chồng hờ của em !!

Thảo luận trong 'Tình yêu và hôn nhân' bắt đầu bởi Hà Hồng, 29/6/13.

Loading...
  1. Hà Hồng

    Hà Hồng "1 phút thôi , nhưng đủ thay đổi cuộc đời bạn"

    Có lẽ anh tan vỡ mối tình đầu nên thấy trống trải, muốn tìm người thay thế và ngộ nhận đó là tình yêu. Em chỉ là cái bóng của người tình đã qua mà vẫn không hề hay biết

    Em vật vã sống những tháng ngày thiếu anh. Khi chia tay, kỷ niệm chính là điều giết chết con tim em nhanh nhất. Dù anh đùa giỡn với tình em nhưng em vẫn không hề oán trách anh. Em nhận ra những cung bậc cảm xúc cũng như những thăng trầm trong tình yêu. Có lẽ chồng mình không phải là người mình yêu nhất, cũng không không phải người yêu mình nhất mà là người đến đúng lúc nhất.

    Anh còn nhớ Hoài Thu chứ? Đó là cái tên em và anh từng nói sẽ đặt cho con gái chúng mình sau này, nhưng em biết bây giờ mọi việc đã không còn như xưa nữa rồi. Chúng ta yêu nhau vào mùa thu nên giờ chia xa như lá rời cây, đứt đoạn yêu thương. Anh đến bên em thật nhẹ nhàng và cũng bước đi lặng lẽ. Quãng thời gian yêu nhau là lúc em được yêu, được nhớ, được buồn, được khóc. Cảm ơn anh đã đến bên em. Dù anh hết yêu, dù anh thay lòng vì em có lỗi, hay mình không hợp nhau, em vẫn luôn cầu chúc anh được hạnh phúc.

    Em biết giờ mọi thứ đã muộn rồi, giờ anh cũng tìm cho mình một con đường đi riêng. Những lời làm tổn thương nhau anh đã nói ra, những giọt nước mắt đã rơi, làm sao lấy lại hả anh? Em cũng không hiểu mình đang làm gì nữa. Em cố gắng nhiều lắm nhưng khó quá anh ơi. Chỉ khi nào bỗng dưng em hết yêu anh, em mất cảm xúc mới có thể quên anh. Nhiều khi nhớ anh đến cồn cào, tim và các đầu ngón tay đau lên khiến em thu mình trong nước mắt.

    Em tự nhủ với lòng hãy quên, đừng khóc nữa. Em cũng tập quên anh. Thế nhưng chỉ vài ngày, nhiều nhất là một tuần em không thể chịu được. Nỗi nhớ anh khiến em mất bình tĩnh, không thể làm bất cứ việc gì. Em lục tung mọi thứ để tìm hình của anh, thấy anh, bớt nhớ anh. Mỗi ngày em luôn cố gắng để quên.

    Anh à, tình yêu đến với em một cách tự nhiên, cảm xúc của em không một chút gượng gạo, em biết yêu, biết nhớ và rồi em biết đau, biết một ai đó quan trọng với mình như thế nào. Em ước gì mình ngủ dậy rồi quên mọi thứ về anh hay trái tim em tự dưng không còn nghĩ về anh nữa. Ngày trôi qua với em thật nặng nhọc khi không còn anh. Lúc anh bảo em hãy tự biết đứng dậy, anh không muốn liên lạc gì nữa, em thật sự thấy rất đau, nghĩ tại sao anh lại tàn nhẫn đến vậy, thế mà em vẫn tin anh.

    Mọi thứ rồi sẽ qua đúng không anh? Em rồi sẽ đi trên con đường của mình, anh cũng vậy. Yêu anh, em mới biết mình yếu đuối, nhưng đó là sự yếu đuối của một cô gái đang yêu. Em không hề trách mình lụy tình vì em biết mình đã yêu nên mới như thế. Một ngày trôi qua với em đầy mệt mỏi, nhưng có một điều em vẫn nghĩ về anh. Em không thể bắt trái tim mình phải ngừng yêu vì nó sinh ra là để yêu và được yêu. Tình yêu đến khi nào em cũng không biết và cũng không thể cấm cản nó. Gia đình anh nói cũng đúng, công việc của em sau này làm sao có thể chăm sóc chu đáo cho gia đình được.

    Em cứ mãi trách móc giá như em học Sư phạm hay ngành nào đó mà không phải Báo chí. Nhưng em thật sự đam mê nó, ngày càng học em càng thấy mình sinh ra là để học báo chí, để đi, để viết về cuộc sống này. Nếu anh yêu em thì anh đã không vì em học ngành gì mà ra đi như thế. Nếu anh yêu em thì anh đã không để mất em. Em đôi lúc tự hỏi con người dễ quên vậy sao? Tiếng “yêu” dễ nói thế sao?

    Có lẽ anh tan vỡ mối tình đầu nên thấy trống trải, muốn tìm người thay thế và ngộ nhận đó là tình yêu. Em chỉ là cái bóng của người tình đã qua mà vẫn không hề hay biết.“Hoài thu” là hoài niệm về mùa thu - mùa tình yêu của chúng mình. Em nhận ra chỉ có mình em yêu anh mà thôi. Em sẽ tiếp tục vượt qua nỗi đau này. Em gọi nó là bản nháp để mình viết bản chính đẹp hơn. Có lẽ “Hoài Thu” chỉ mãi là hoài thu!
    Theo Thu Diễm
    Loading...

Chia sẻ trang này