24 tuổi, tôi có một chốn an toàn để trở về mỗi khi cảm thấy mệt mỏi và cần để nương tựa – đó là gia đình tôi. Tôi có một ông bố tuyệt vời, một bà mẹ yêu tôi hết mực và một cậu em cần quan tâm thật nhiều. Đó là gia đình của tôi. Tôi luôn biết ơn họ đã cho tôi có ngày hôm nay. Và chính họ đã là nguồn động lực để tôi sống tích cực mỗi ngày. Và cứ mỗi tối khi sắp tàn một ngày, tôi đều xin Thượng đế của tôi ban cho họ được khỏe mạnh và bình an.
Khi tôi 24 tuổi tôi biết chân trọng cuộc sống này…dẫu có đắng cay và nước mắt…dẫu có những đam mê – thành công bị vùi lấp…dẫu có những tình yêu không thành…và dẫu có một ngày tôi đi xa…tôi vẫn xin cảm ơn đời…vì mỗi sớm mai tôi thức giấc…tôi vẫn còn niềm tin và sức mạnh…tôi vẫn còn sống trên cơ thể khỏe mạnh…tôi vẫn bước đi dù chậm nhưng chắc…tôi vẫn là tôi một người có chí hướng…biết yêu thương và chân trọng hạnh phúc…biết sống tình cảm và không hận thù…biết điều hay lẽ phải và không dối trá …là tôi đó để tôi nhìn lại…cuộc sống này quý giá biết bao… Con về cởi áo thư sinh Ung dung khoác bụi công trình lên vai Trăm năm là chặng đường dài Đời con chưa thỏa chí trai tang bồng Đành thôi tạm biệt gia đình Con đi theo những dòng sông cây cầu Một mai mưa nắng dãi dầu Đời acon phiêu bạt bể dâu kiếp này Trái tim dẫu có lưu đày Vẫn luôn mãnh liệt như ngày mới ra đi