Những điều chỉ có thể làm ở thời học sinh

Thảo luận trong 'Trà chanh - chém gió' bắt đầu bởi SV2013, 23/10/14.

Loading...
  1. SV2013

    SV2013 Thành viên chính thức

    Thời học sinh có thể nói là một khoảng thời gian vô tư đáng yêu nhất của bất kì ai đã một lần trải qua, một lần sống cùng bạn bè với những trò nghịch ranh, quậy phá đúng chất học trò.

    [​IMG]

    Và bây giờ, khi đã bước qua cái thời mỗi ngày “ngồi mài đủng quần” trên ghế nhà trường, được làm những thứ mình thích tùy ý, thì nhìn lại, sẽ có những điều mà chỉ có thể là học sinh mới có thể làm được. Cùng truongkienthuc.vn xem thử nhé.

    “Hội những bạn trẻ hay bị chép phạt”

    Chép phạt - một cụm từ không thể bỏ qua khi còn là học sinh. Những lần quên học bài và hôm sau vô tình thầy cô lại gọi đúng tên lên trả bài miệng, chắc chắn sẽ khó mà thoát khỏi cảnh được “ưu ái” chép phạt vài chục lần “cho nhớ” và kèm cả đưa tên lên sổ đầu bài “ngồi chễm chệ” chắc hẳn sẽ không thể quên được. Cuối năm học, nếu “hội những bạn trẻ hay bị chép phạt” tụm lại đóng góp giấy chép phạt chắc chắn sẽ thu được một “thành tích” kha khá luôn đấy chứ nhỉ. Và thừa nhận đi, chắc chắn bạn sẽ không khỏi phì cười khi nhớ đến một thời “hoành tráng” này phải không nào.

    [​IMG]

    “Nào ta cùng bùng tiết”

    Hmmm, có ai chưa từng 1 lần rủ rê bạn bè cúp học không nhỉ? Dù biết điều đó là sai nhưng chẳng thể phủ nhận cái “khoái” của việc trong khi bạn bè đang cắm mặt vào sách vở thì mình lại được vi vu ngoài đường, hay chui vào 1 quán net nào đó. Nhưng sau khoảng thời gian “sung sướng” ấy thì … ten tèn …

    [​IMG]

    “Ê, chuyền giùm tao”

    Thử tưởng tượng đang chăm chú lắng nghe bài giảng, cứ chốc chốc lại có bàn tay khều vai kèm theo 1 tờ giấy. Và thế là ta bỗng dưng trở thành người đưa thư bất đắc dĩ. Nhưng nào chỉ 1 lần là xong, đã có thư đi thì lẽ dĩ nhiên phải luôn có “hồi âm”. Cứ liên tục như thế cho đến hết tiết, lúc ấy bực phát điên lên được ấy chứ. Nhưng giờ thời đại công nghệ phát triển, ai cũng được trang bị 1 chiếc điện thoại di động nên lắm lúc cũng thèm lắm 1 lần được khều vai, phải không?

    “Mối tình đầu của tớ là…”

    Bất ngờ một ngày tim rung rinh với cô bé lớp bên, hay tự nhiên lại say nắng thằng bạn cùng bàn khó ưa ngày nào… đó là những tình cảm chắc chắn đến sau này bạn sẽ khó mà cảm nhận lại được. Say nắng tuổi học trò là tim rộn ràng muốn bật khỏi lồng ngực khi thấy nụ cười của ai đó, là những trò tỏ tình ngây thơ và sự vô tư trong những lần hò hẹn chóng vánh sau buổi học… Lớn rồi, có say nắng hay cảm tình ai, cũng sẽ khó mà vô tư chạy đến bên cạnh người ta rồi nghẹn ngùng đưa tờ giấy “Bạn ơi cho tớ làm quen” nữa.

    [​IMG]

    “Chào cờ đầu tuần”

    Ngày còn đi học, nói thật là ai cũng “ngán đến tận cổ” cái giờ này. Cả trường im phăng phắc (ai từng nhúc nhích thì nhận đi nha), chỉ còn duy nhất tiếng nhạc cùng những giai điệu hào hùng của bài hát Quốc Ca. Nhưng khi lên đại học và đặc biệt là lúc ra trường rồi, không biết làm sao để tìm lại được cái cảm giác trang nghiêm ấy.

    “Đến giờ vi tính rồi, chơi game thôi”

    Phải thừa nhận là dù ở nhà đã có sẵn máy nhưng cứ đến giờ học vi tính là đứa nào cũng hí hửng vì được chơi game. Mà cũng có phải game online hay ho gì đâu chứ, chỉ là mấy trò đặt bom hay xếp bài được cài sẵn trong máy mà cũng đủ khiến lũ học trò “phát cuồng”

    “Giám thị tới kìa, chạy bây ơi”

    Nếu ví thầy/ cô giám thị như 1 bộ phim thì hơn 90% sẽ cho rằng đó là “phim kinh dị”. Áo lá ngắn quá quy định, mời phụ huynh. Tóc nhuộm màu, cũng mời phụ huynh. Quần áo, cặp xách, giày dép không theo nội quy, mời phụ huynh nốt. Ôi, cuộc sống thật là khó khăn !!!

    Thế nhưng, ra trường rồi mới lại thấy nhớ và them lắm cái những cái “quan tâm đến tận kẽ răng” của các thầy/cô giám thị phải không nào.

    [​IMG]

    “Thầy cô mất luôn tên riêng”

    À ừm, thành thật mà nói thì chúng mình hiếm khi nhớ nỗi tên các thầy cô trong trường bởi đã quen “nhận diện” bằng tên môn học mà thầy cô giảng dạy, nhỉ? Chỉ cần hỏi “Ê, cô Hoa hôm nay cho lớp tao đề khó quá mày ơi” là sẽ lập tức nhận được ngay câu trả lời “Cô Hoa là cô nào mày? Phải cô Sử không?”.

    Thầy cô có lẽ cũng biết rõ điều này nhưng chẳng ai trách chúng mình cả, bởi cái tên mới ấy nghe cũng … đáng yêu và đầy cá tính. Và thế là cứ truyền thống gọi tên mà cô Địa, thầy Sử, cô Anh, thầy Toán xuất hiện nhan nhản dù đôi lúc chính các “tác giả đặt tên” cũng không hề biết “cô Địa” này có phải là “cô Địa” kia hay không.

    “Sổ liên lạc thần thánh”

    Đến hẹn lại lên, cuối mỗi tháng sẽ lại xuất hiện cảnh tượng quen thuộc: giáo viên chủ nhiệm gọi tên và lần lượt từng đứa bước đến nhận “tấu chương”. Mà cũng chẳng cần nhìn sổ, cứ thấy đứa nào vừa đi vừa nhăn nhở cười, mặt hất lên song song với trần nhà thì y như rằng tháng ấy nằm trong top của lớp. Chỉ khổ thân “những thành phần trung thành” lúc nào cũng “đội” khư khư cái sổ chẳng chịu buông. Cái cảm giác hồi hộp ấy, giờ nhớ lắm mà chẳng bao giờ có được nữa …

    [​IMG]

    Những năm tháng tuổi trẻ rồi cũng sẽ qua, có những điều qua đi, cũng có những điều sẽ luôn còn mãi trong tâm trí mỗi người, và thời học sinh cùng những trò nghịch ranh của tuổi học trò chắc chắn sẽ luôn là những kỉ niệm mà bất kể khi nào chợt nhớ về, mỗi chúng ta sẽ có thể nhoẻn miệng cười và nhủ thầm rằng: “Tôi đã từng có một thời học sinh đáng nhớ đến thế đấy”
    Theo Yan​
    Loading...

Chia sẻ trang này