Sự cô đơn đang cướp đi cuộc sống của tôi !!

Thảo luận trong 'Tình yêu và hôn nhân' bắt đầu bởi Hà Hồng, 29/6/13.

Loading...
  1. Hà Hồng

    Hà Hồng "1 phút thôi , nhưng đủ thay đổi cuộc đời bạn"

    Tôi đã tự tử hai lần, một lần thời đại học khi ba mẹ cãi chửi nhau, một lần gần đây khi người đó không đáp lại. Tại sao những người tôi yêu thương luôn làm tôi đau đớn; tôi trân trọng, quý họ hơn cả tính mạng mình, cuối cùng nhận lại là nước mắt, những ý nghĩ tự vẫn suốt từ thời thơ bé.

    Chào mọi người!

    Tôi viết email này trong một cảm giác rất mơ hồ, khó tả. Tôi không biết, thật sự không biết tâm trạng tôi thế nào, có những lúc vui buồn thất thường, rất mệt mỏi. Tôi 25 tuổi, công việc thì có rồi, coi như tạm ổn, chỉ có điều tôi không biết tôi có thích không nữa. Tôi chẳng có bất cứ đam mê nào trong cuộc sống, không biết mình muốn gì.

    Ba mẹ nhiều tuổi mới có tôi nên họ rất chiều tôi, muốn gì được đó. Thật sự là hai em tôi, ba mẹ cũng cưng chiều. Nhưng có lẽ vì lớn tuổi nên cách nuôi dạy của ba mẹ tạo cho chúng tôi sự ù lì, ngại giao tiếp, ngại va chạm, sống rất phụ thuộc. Hồi nhỏ, gia đình tôi như một cái chợ, ba mẹ suốt ngày đánh chửi nhau, mẹ tôi là một người phụ nữ thương con, thương chồng, nhưng chẳng chịu nhường bất cứ ai trong gia đình, một người phụ nữ độc đoán.

    Nhưng ở ngoài xã hội, bà lại ít nói. Vì bà cũng thông minh, làm được việc nhưng không biết nhường nhịn, cứng đầu nên sự nghiệp xuống dốc. Ba tôi rất thương con nhưng cũng trăng hoa, cộng thêm tính tình mẹ tôi như vậy nên hai người đánh chửi nhau suốt ngày. Tôi không biết đã bao lần sợ hãi trốn chui trốn nhủi những lúc ông bà đánh nhau.

    Ba ít đánh chị em tôi hơn mẹ nhưng tóm lại cả hai người đều đánh chửi con cái rất nhiều. Không biết tôi đã xấu hổ bao lần khi bị ba mẹ mắng chửi lúc có bạn bè, nhất là mẹ tôi rất hay đem chuyện xấu trong nhà kể cho người khác, chuyện của ba, mẹ cũng đem kể cho bất cứ ai. Trước mặt bạn bè ba, mẹ cũng nói xấu ba này nọ. Cả hai người đều ghét bạn bè của hai người, chỉ được cái là coi trọng bạn bè của bản thân mình thôi.

    Tương tự như vậy cả với việc đối xử nội ngoại hai bên. Nói chung, ba mẹ cho chị em tôi ăn học đến nơi đến chốn, nhưng những tổn thương về tinh thần suốt đời này tôi không thể quên. Dù đã trưởng thành, đôi lúc tôi vừa thương vừa hận ba mẹ. Chị em chúng tôi đều thừa hưởng tính cứng đầu của mẹ, tính sỹ diện của ba, vẻ ù lì của cả hai khi tiếp xúc người khác, trong khi ở nhà lại làm vương làm tướng.

    Tôi sống xa gia đình từ đại học, nhưng quả thực ngay từ ngày đầu rời nhà tôi không mấy nhớ gia đình. Tôi mừng vì thoát khỏi nó, có lẽ vậy. Nhưng đôi lúc tôi cũng mong mỏi về, vì về quê tôi sẽ được gặp những người bạn cấp ba. Tôi thừa hưởng sự coi trọng bạn bè hơn vợ chồng của ba mẹ.

    Tôi chỉ chơi với tụi ban đó vì tôi ngại kết bạn, sợ bị tổn thương, sợ bị lợi dụng, sợ va chạm. Cả sau này đi làm tôi cũng vậy, cũng quanh đi quanh lại mấy người bạn đó. Giờ đây mỗi người đều có con đường riêng, tôi thì không biết sẽ như thế nào. Những người tôi từng yêu, phần lớn là đơn phương, đều là những đứa bạn đó. Tôi sợ gặp những người mới, những người lạ, đều hỏi về tiền lương, nhà cửa có chưa, vật chất như nào. Nhưng tôi không được đáp lại vì có tính chiếm hữu rất lớn, họ sợ tình cảm của tôi. Giống như tôi chỉ biết sống vì họ.

    Quả thực đúng là như vậy, trong khi họ còn rất nhiều mối quan hệ khác cần được xây dựng, còn tôi chỉ biết đến họ, cuối cùng giống như gánh nặng không kham nổi, tất cả đều rời đi, né tránh tôi. Tôi thật sự rất đau khổ khi mình coi trọng người khác đến nhường đó nhưng họ lại không đáp lại như vậy. Không phải xảy ra một lần đối với tôi, mà cứ lặp đi lặp lại suốt với những người khác. Tôi biết rõ đó là vấn đề quá phụ thuộc người khác của tôi mà cuối cùng tôi vẫn không đủ ý chí để khắc phục.

    Rồi sai lầm cứ nối tiếp sai lầm. Cuối cùng bây giờ tôi chỉ có một mình, không biết mình thích gì, không có một người thân bên cạnh, không có một ai yêu thương. Thực sự tôi chỉ cần người đó thôi. Tại sao tôi lại luôn luôn cô độc.

    Tôi đã tự tử hai lần, một lần thời đại học khi ba mẹ tôi cãi chửi nhau, một lần gần đây khi người đó không đáp lại. Tại sao những người tôi yêu thương luôn làm tôi đau đớn, tôi trân trọng họ, quý họ hơn cả tính mạng của mình. Cuối cùng nhận lại là những dòng nước mắt, những ý nghĩ tự vẫn suốt từ thời thơ bé. Tôi đã nhen nhóm ý định tự tử từ lớp năm, khi mẹ đọc nhật ký tôi ghi tôi ghét mẹ, tôi thích một bạn cùng lớp và mẹ đem kể cho người khác trước mặt tôi.

    Rồi người tôi yêu, tại sao 10 năm là bạn bè mà vẫn chỉ lợi dụng rồi rũ bỏ, trong khi tình cảm tôi là thật lòng. Tôi biết tình cảm không thể ép buộc, nhưng vẫn đắm chìm vào người đó. Dù có tàn nhẫn, lạnh lùng quay lưng đi tôi vẫn không thể từ bỏ. Lỗi phần lớn là tôi cố tình quyến rũ vì tôi biết mình không đạt được tiêu chuẩn của người đó. Có lẽ đó chính là lỗi của tôi, nên phải nhận quả đắng do sai lầm cứ nối tiếp sai lầm, vì không tự dứt khoát với tình cảm một phía suốt 4 năm đó.

    Tôi mệt mỏi và muốn rủ bỏ tất cả. Nhưng sau lần thứ 2 tự tử đó, quả thật tôi sợ, sợ chết đi trong cô đơn, trong buồn tủi, sợ đau. Tôi sợ sự cô đơn, sợ cuộc sống bon chen. Tại sao không sống đơn giản, đừng nói xấu nhau, đừng nhiều chuyện? Nhưng tôi vẫn bị ám ảnh bởi ý nghĩ chết đi. Và tôi vẫn mong ai đó đưa tay ra cứu lấy tôi, vẽ cho tôi một con đường phải đi.

    Ai đó, xin hãy bước vào đời tôi, làm ơn cứu tôi khỏi bản thân mình. Làm ơn, đừng để tôi một mình trong thế giới rộng lớn này. Bây giờ tôi khóc, khóc bất cứ nơi đâu, trên đường đi làm, trên chỗ làm, siêu thị nhưng tôi đều chỉ khóc một mình, không muốn ai thấy cả, khi nghĩ về người đó, về gia đình, về sự cô đơn.
    Theo VNExpress​
    Loading...

Chia sẻ trang này