Nhân ngày 8/3, thần đồng Đỗ Nhật Nam vừa chia sẻ bài thơ do chính mình sáng tác để tặng mẹ vô cùng xúc động. Cậu bé đa tài Đỗ Nhật Nam không chỉ giỏi tiếng anh, hùng biện, giỏi viết sách mà còn làm thơ rất hay. Chúng ta từng biết đến bài thơ gây xúc động "Bố mẹ từng yêu con đến thế", hoặc bài thơ mong mẹ mau khỏi bệnh, thì mới đây, nhân ngày 8/3 , ‘thần đồng” nhỏ tuổi này còn sáng tác riêng cho mẹ một bài thơ cũng dạt dào cảm xúc và ý nghĩa không kém. Cụ thể, câu chuyện mẹ kể cho Đỗ Nhật Nam nghe về một chàng trai đi tìm Phật Quan Âm đã khiến cậu nhớ mãi, và quyết định làm bài thơ tặng mẹ nhân dịp 8/3. "Mẹ ơi, em nhớ mới đây mẹ kể cho em nghe một câu chuyện, đại ý là: Có một chàng trai muốn đi tìm gặp Phật Quan Âm. Anh ta đi hết qua núi qua rừng mà không thấy. Rồi anh gặp một nhà hiền triết. Nhà hiền triết khuyên anh nên đi về hướng quê nhà. Khi đó Quan Âm sẽ xuất hiện ngay trước mắt với mái tóc rối bời và đi chân đất. Chàng trai đi đến khi mệt lả thì quay về nhà. Gần đến cổng, anh gọi: Mẹ ơi mẹ, con đây! Bà mẹ già nghe tiếng con thì mừng rỡ vô cùng. Bà vội vàng chạy ra, đầu bù tóc rối, chân không kịp mang dép. Anh bừng tỉnh. Phật Quan Âm mình cất công tìm kiếm bấy lâu nay đang đợi mình ngay trước hiên nhà.", Nhật Nam viết. Nhật Nam cũng cho biết thêm: "Mặc dù em biết câu chuyện mẹ kể có dụng ý theo kiểu “rất mẹ” . Nhưng nó vẫn làm em nhớ mãi. Vì thế, em viết bài thơ này tặng Mẹ nhân dịp 8/3. Đối với em, Bố, Mẹ, Ông, Bà… mỗi người đều là một “ Quan Âm tóc rối”, một “Quan Âm chân đất”. Em chúc bạn Mẹ thật khỏe, thật vui. Ngày mai, em đi Cali, em sẽ mua quà cho mẹ na. “Vậy hoy đi na”. Nội dung bài thơ của Đỗ Nhật Nam: Bà như “Quan Âm tóc rối” Chỉ cho mẹ con những lối vào đời Nắm tay mẹ mãi mãi không rời Mẹ dù lớn vẫn như còn thơ ấu. Đến lượt mẹ làm “Quan Âm tóc rối” “Quan Âm”hiền, “Quan Âm” khóc tỉ ti “Quan Âm” chịu thương, “Quan Âm” lành lẽ “Quan Âm” buồn khi con đã vắng xa. Những chiều đông ngọn gió la đà “Quan Âm” mẹ mơ hồ ngồi tựa cửa Phía chân mây có con cò cánh lửa Chở bên mình một nỗi nhớ đầy vơi Cò ơi nào hạ cánh xuống chơi Đừng chở nữa nỗi niềm xa thăm thẳm Trên đồng chiều dập dờn cò dáng mỏng Chớp dông nào vần vũ giữa yêu thương Con mải mê việc đèn sách xa phương Lòng mơ tới những chân trời gợi mở Những cánh buồm xanh trập trùng hơi thở Biển dạt dào sóng cuộn những đam mê Một sớm mai con sẽ quay về Rồi ấm áp nắm bàn tay “Quan Âm” mẹ Cánh hoa hồng buông lơi nhè nhẹ Vũ trụ quanh mình bừng sáng tin yêu Con sẽ hát lời thương từ sáng đến chiều Con sẽ ra vườn thủ thỉ lời của nắng Con sẽ mỉm cười mỗi lần nghe “Quan Âm” mắng Đội mũ vào, cảm ốm đấy con ơi! Con sẽ rủ thêm một “đội” để chơi Để bày trò chọc trêu “Quan Âm” mẹ Để khúc khích, để dỗi hờn, để thơm nhè nhẹ Gò má nào đang cằn cỗi nỗi nhớ mong Để cùng nhau ngồi ngắm những đêm trăng Nghe sao thở những lời rất khẽ Nghe giọt trăng lăn từ tim lặng lẽ Nắm tay nào, “Quan Âm” Bố kề bên Càng đi xa, càng khôn lớn thêm lên Con càng hiểu những “Quan Âm tóc rối” Vòng tròn yêu thương dạt dào tiếp nối Xa để gần! Xin Bố mẹ, cứ tin con!" Theo Yan