Thật tuyệt khi ta gặp lại nhau !!

Thảo luận trong 'Tình yêu và hôn nhân' bắt đầu bởi Hà Hồng, 29/6/13.

Loading...
  1. Hà Hồng

    Hà Hồng "1 phút thôi , nhưng đủ thay đổi cuộc đời bạn"

    Chúng tôi mỗi người đều có một ngã rẽ riêng và hạnh phúc với những khoảng trời như thế. Tôi không còn quá lạnh trong tâm hồn nữa, sống vui vẻ từng ngày, yêu thương bản thân và mọi người mặc cho những trách nhiệm gia đình, bạn bè, xã hội đè lên.

    Tôi gặp lại cậu ấy vào một buổi chiều nắng nhẹ, buồn buồn, những đám mây giông đang rượt đuổi phía xa xa sau lưng, cảm giác mong chờ, hồi hộp cứ nhốn nháo trong tâm trí. Tôi và cậu ấy là hai đứa bạn thân từ tiểu học, ngồi gần nhau, cùng chơi cùng học, vui đùa trong những năm tháng tươi đẹp của cuộc đời. Có những ngày hai đứa rủ nhau trốn ra sau trường, chui qua một lỗ nhỏ sát tường, bò ra ngoài mua mấy cây kem chuối. Vui đến lạ!

    Tôi, một con nhỏ hơi dữ dằn thường bắt nạt cậu ấy, hay nhéo đến khi cậu ấy nổi khùng lên thì thôi. Có khi là tranh nhau một quyển truyện tranh hay chỉ nhau một vài bài tập, rồi ganh tỵ nhau từng điểm một. Tôi đôi khi cũng ghét cậu ấy vì có lẽ những điều đó làm người ta nhớ nhau chăng? Tôi cũng không hiểu nổi tình bạn thời thơ ấu hồn nhiên, mộc mạc như thế.

    Rồi đột ngột một ngày mùa hè, khi đang chuẩn bị cho năm cấp 2 đầu tiên, tôi rời nơi đó theo mẹ về quê, mang theo những kiý ức đẹp đẽ về tuổi thơ, không kịp chào cậu ấy. Cuộc sống bắt đầu với những biến cố về gia đình, về tài chính, làm thay đổi con bé ngày nào. Nó lạnh hơn trong tâm hồn, nhìn cuộc sống bằng một màu xám ngắt, thu mình trong cái vỏ bọc để khỏi bị cuộc đời va vào.

    Tôi gặp lại cậu ấy trong một ngày mùa hè tháng 6, lúc chuẩn bị lên cấp 3. Cậu ấy đã nhận ra tôi ngay lần đầu tiên, thật ra tôi rất vui vì điều đó, vui đến không thể nói gì. Thế nhưng một con bé luôn có tâm hồn lạnh như tôi không thể hiện gì và cũng không hề giữ liên lạc. Đó có thể là một điều hối tiếc trong những năm tháng về sau cho tôi chăng?

    Tôi và cậu ấy lại không liên lạc sau lần ấy. Những tháng 6 cứ qua đi, tôi thỉnh thoảng tìm tên bạn trên danh sách thi đại học hay trên những trang mạng xã hội. Tất cả như vô nghĩa và tôi chợt nhận ra đó là mong ước kiểu mơ mộng của tuổi trẻ. Tôi đã ngừng mơ về điều đó vì sắp 30. Bạn và tôi đã quá xa, chỉ là những ký ức của một tuổi thơ đẹp mà tôi không muốn quên hay vì những day dứt không tìm ra nhau giữa dòng đời.

    Thế rồi tháng 6 lại đến, tôi tình cờ nhận được liên lạc của bạn ấy nhờ một nhỏ bạn cũ. Thật lạ là tôi vốn chẳng nhớ nổi những đứa bạn ngay cả học cùng trung học hay đại học. Tôi còn không nhớ hết những đứa học chung cao học, vậy mà vẫn nhớ bạn như một nỗi ám ảnh của tuổi thơ. Tôi và cậu ấy trò chuyện vào một chiều tháng 6 nắng nhẹ, buồn buồn. Bạn ấy ngồi đấy, rất thật, rất hiền hoà nhưng đã là một người đàn ông trưởng thành, vừa kết hôn và cũng có thể gọi là thành đạt, cũng không nguôi nhớ về những ngày xưa như tôi.

    Đúng là thời gian cứ vùn vụt trôi qua một cách chậm chạp. Chúng tôi phải mất 18 năm để có thể cùng trò chuyện như ngày xưa, để hối tiếc về những ngày đã qua và tôi chợt nhận ra không phải chỉ mình tôi kiếm cậu ấy mà cả cậu ấy cũng đi tìm tôi. Bạn ấy thường đi qua nhà cũ tôi để hỏi thăm nhưng chẳng bao giờ có tin tức gì. Chúng tôi không cách nhau bao xa nhưng chưa bao giờ chạm nhau trong dòng đời.

    Trường đại học của chúng tôi cũng cùng nằm trên một con đường, thế mà chưa bao giờ có duyên gặp nhau. Chúng tôi cũng thường thích đến một vài nơi giống nhau nhưng chẳng bao giờ gặp. Thật buồn vì điều ấy! Buồn đến nỗi đôi khi tôi cảm thấy mình có thể là một nhà văn để viết những nỗi niềm dài lằng nhằng của mình trên trang giấy không mệt mỏi dù cho tôi luôn là đứa dở văn nhất lớp thời trung học.

    Tôi cũng tự hỏi mình có hối tiếc không nhỉ? Có lẽ nếu gặp lại nhau sớm chúng tôi đã khác, cũng có thể không vì tôi không bao giờ cảm thấy tiếc những điều chưa xảy ra. Ai cũng bảo thật kỳ diệu đối với chúng tôi vì hiếm người còn gặp nhau được như thế, tôi cảm thấy vậy cũng là đủ.

    Chúng tôi mỗi người đều có một ngã rẽ riêng và hạnh phúc với những khoảng trời như thế. Tôi không còn quá lạnh trong tâm hồn nữa, sống vui vẻ từng ngày, yêu thương bản thân và mọi người mặc cho những trách nhiệm gia đình, bạn bè, xã hội đè lên. Có một điều, giờ đây cả hai đều thấy rằng: Nỗi ám ảnh quá khứ về một người sẽ không còn day dứt như thế nữa. Tôi cũng muốn gửi đến bạn rằng: “Thật tuyệt vì chúng ta gặp lại nhau.”
    Theo VnExpress
    Loading...

Chia sẻ trang này