Cuộc gặp gỡ định mệnh !!

Thảo luận trong 'Tình yêu và hôn nhân' bắt đầu bởi Hà Hồng, 29/6/13.

Loading...
  1. Hà Hồng

    Hà Hồng "1 phút thôi , nhưng đủ thay đổi cuộc đời bạn"

    Tôi ngắm nhìn đôi má em hồng hồng hanh nắng như cánh phượng đầu mùa hạ, đôi mắt em đen và lắp lánh như cánh ve sầu còn đọng vài giọt mưa rào. Chúng ta chỉ cười, có thế thôi, biết nói gì hơn, sao mà bỡ ngỡ.

    Chuyện bây giờ mới kể nhưng cứ ngỡ như hôm qua, em cười xòa bảo “Bởi chúng ta đâu có ngày mai”. Cũng đúng, bởi thế những gì của ngày hôm qua vẫn còn như in trong ký ức dù đã hai năm trôi qua. Dòng thời gian không đả động gì đến chúng, tương lai không có để dồn nén vào trong quá khứ nên chúng vẫn còn trơ ra đó.
    Cuối cùng rồi hai tâm hồn lãng mạn cũng gặp nhau trong ngày ấy. Tôi ngắm nhìn đôi má em hồng hồng hanh nắng như cánh phượng đầu mùa hạ, đôi mắt em đen và lắp lánh như cánh ve sầu còn đọng vài giọt mưa rào. Chúng ta chỉ cười, có thế thôi, biết nói gì hơn, sao mà bỡ ngỡ. Tôi nhớ lắm tuổi học trò mộng mơ màu áo trắng, thấy em tung tăng trong sân trường chan hòa đầy nắng sớm, có con chim nào đệm khúc du dương như làn tơ mỏng, mong manh nhưng đủ chặt để buộc cả không gian và thời gian vào một khối. Tôi gặp em như thế, cất giữ nó cũng như thế.
    Buổi chiều hôm ấy, hai đứa ngồi ngắm đôi dòng nước chảy trên sông Sài Gòn, hai bàn tay đan quyện vào nhau, rụt rè, bẽn lẽn và có đôi chút trống rỗng. Gió trên cầu lùa vào hai đứa nghe mênh mông một khung trời rộng, lùa vào hai bàn tay bé đang bám vào nhau. Chúng ta cố nắm thật chặt, dù rằng không có gì để mất. Tôi khẽ nâng nhẹ bàn tay ấy, đặt chiếc môi mình vào để truyền chút hơi ấm, hay tôi muốn hút hết cái giây phút này vào trong lòng, để mai đây khi nhớ lại, mở ra cũng còn chút hương vị nào đó.

    Em lặng im không nói, để mặc cho bàn tay xuôi theo định mệnh. Có lẽ lúc đó em chẳng muốn nghĩ gì, mọi thứ hãy để cho gió cuốn đi. Hai đứa có quyền lựa chọn hay sao? Gió vẫn thở những làn hơi thật dài vào hai đứa, buổi tối hôm ấy thật đẹp, trời đầy ánh sao lung linh. Cũng đẹp vì hai chúng ta chẳng màng gì đến tương lai hay quá khứ, chúng ta là dòng sông, là cơn gió và là của ánh trăng bàng bạc ban đêm.
    Em đưa tôi vào quán cà phê, một không gian nhỏ chỉ có chiếc bàn của hai đứa, trần nhà thấp, với tay có thể chạm vào. Ước gì có những thứ hai đứa mình cũng có thể với tay chạm vào được. Em bảo khi buồn, em vẫn thường trốn ở nơi này. Tôi nhìn không gian thật quen thuộc như từng có nó. Hình như là của hai đứa thì phải, mình chỉ cần từng ấy là đủ. Một không gian yên tĩnh của hai người, đời sống được thể hiện nhẹ nhàng qua ánh mắt, qua nụ cười trìu mến.

    Chúng ta sẽ sống với nhau bằng những cử chỉ yêu thương yên ắng, ngôn ngữ lúc đó trở nên một thứ thừa thãi. Chúng ta sẽ truyền thông bằng ngôn ngữ của con tim, tự chúng biết phải làm gì để giữ mãi không gian hạnh phúc ấy. Rồi em nhìn đi, ngoài kia ấy, một mớ cơm áo gạo tiền hỗn độn, chồng chất lên nhau như muốn nghẹt thở. Trong không gian của chúng ta, em sẽ mặc màu áo trắng ngà, làn da em sáng mịn trong màn đêm, em cất lên những bài thánh ca bất tận, anh sẽ gảy đàn chầm chậm và nhìn vào ánh mắt em lung linh trong ngọn đèn dầu lúc hoàng hôn vừa ghé qua.

    Lời thánh ca ấy là tình yêu, là thượng đế ngự trị trong hai con người mà cũng như một. Rồi em nở nụ cười nhè nhẹ, dựa vào lòng anh. Anh buông đàn xuống, ôm em trong vòng tay, hôn lên đôi bờ vai ấy. Em cười lúc nào cũng đẹp, những thớ thịt trên khuôn mặt giãn ra, dịu lại và tỏa ra những hương vị ngọt ngào của hạnh phúc. Hoa trái của tình yêu là khi nào cả hai chúng ta thật sự hiểu chúng ta muốn gì, thương nhau để không làm tổn thương nhau.
    Chúng ta ai cũng có quyền sống và mơ ước. Trong một phút nào đó khi em đọc những dòng này, biết đâu em cảm được một thoáng hạnh phúc, dẫu là một chút. Cuộc đời chúng ta chỉ cần một chút như vậy là đủ, cần chi nhiều để thấy vô vị.
    Theo Anh VnExpress​
    Loading...

Chia sẻ trang này