Diễn đàn trường kiến thức - Kiến thức là vô tận!

Giá như đời không quá cay nghiệt !!

Mỗi chiều, lặng nhìn về khoảng không tù mù xa xăm, chị mơ về tuổi thơ ngọt ngào của chị em mình. Rồi quay lại với thực tại để cay đắng nhận ra rằng đơn giản chỉ là đồng tiền, thứ mà cả mẹ, chị và em đều phải đánh đổi, để giờ đây chẳng được gì ngoài những dòng nước mắt. Điều khó khăn nhất chị phải làm là rời bỏ những người thân thương của mình để đi đến nơi hoàn toàn xa lạ, lạ từ những con đường, góc phố, lạ cả những hàng cây, mái nhà. Hôm đó là ngày đầu thu, chị đặt chân lên vùng đất mới này khi màn đêm đã toả ra khắp các đại lộ của miền Tây nước Mỹ. Mang trong mình sự hỗn độn giữa nỗi nhớ với những mục tiêu phải đạt được, chị trằn trọc cả đêm, nghĩ đến em, đến gia đình mình cùng những ngày sắp tới. Em có ba người chị nhưng có lẽ chị là người cận kề em nhất, quan tâm đến em nhiều nhất đủ để em có thể dễ dàng tâm sự và chia sẻ những khúc mắc khi vừa mới bước vào đời. Nhà mình khó, khó từ khi ba mình viết đơn xin nghỉ việc vì áp lực của những quyền lực, phe phái...
29/6/13

Cuộc gặp gỡ định mệnh !!

Tôi ngắm nhìn đôi má em hồng hồng hanh nắng như cánh phượng đầu mùa hạ, đôi mắt em đen và lắp lánh như cánh ve sầu còn đọng vài giọt mưa rào. Chúng ta chỉ cười, có thế thôi, biết nói gì hơn, sao mà bỡ ngỡ. Chuyện bây giờ mới kể nhưng cứ ngỡ như hôm qua, em cười xòa bảo “Bởi chúng ta đâu có ngày mai”. Cũng đúng, bởi thế những gì của ngày hôm qua vẫn còn như in trong ký ức dù đã hai năm trôi qua. Dòng thời gian không đả động gì đến chúng, tương lai không có để dồn nén vào trong quá khứ nên chúng vẫn còn trơ ra đó. Cuối cùng rồi hai tâm hồn lãng mạn cũng gặp nhau trong ngày ấy. Tôi ngắm nhìn đôi má em hồng hồng hanh nắng như cánh phượng đầu mùa hạ, đôi mắt em đen và lắp lánh như cánh ve sầu còn đọng vài giọt mưa rào. Chúng ta chỉ cười, có thế thôi, biết nói gì hơn, sao mà bỡ ngỡ. Tôi nhớ lắm tuổi học trò mộng mơ màu áo trắng, thấy em tung tăng trong sân trường chan hòa đầy nắng sớm, có con chim nào đệm khúc du dương như làn tơ mỏng, mong manh nhưng đủ chặt để buộc...
29/6/13

Mau về anh nhé ! !

Nhớ lắm những ngày đầu, tin nhắn anh lấp đầy hộp thư đến, sao nhiều cảm xúc trong những chuyện vu vơ đến thế. Nhớ lắm khi lần đầu anh dẫn đi chơi, chỉ một cái chạm nhẹ lên vai, lên tóc cũng khiến cả hai bồn chồn, thổn thức. Tình yêu đến với em vào một chiều tan sở. Tình yêu không hẹn trước, không phải trong mơ. Anh là trai kỹ thuật tại hiện trường, em là cô kế toán của công trường nơi anh làm việc. Ta quen nhau lâu rồi, vậy mà sao từ sau chiều hôm đó, ta mới bắt đầu "biết' đến nhau. Em nhớ câu thơ của Xuân Diệu "Em bước điềm nhiên không vướng chân. Anh đi lững thững chẳng theo gần. Vô tâm nhưng giữa bài thơ dịu. Anh với em như một cặp vần". Tác giả viết cho mình, anh nhỉ. Đến giờ vẫn tự hỏi, suốt những năm dài em không yêu ai, có phải là để dồn cho anh bây giờ và sau này không? Nhớ lắm những ngày đầu, tin nhắn anh lấp đầy hộp thư đến, sao nhiều...
29/6/13

Hãy ghen một chút cho tình yêu nồng thắm anh nhé !!

Em từng nghĩ anh sẽ là người nổi giận khi em khen ngợi người con trai khác trước mặt anh. Trái ngược với suy nghĩ của em, người nổi giận lại là em chỉ vì cái tính đó của anh. Anh à! Em đọc rất nhiều bài báo nói về suy nghĩ, tâm sự của đàn ông các anh. Ai cũng than thở bạn gái hay vợ mình thế này thế kia, không biết anh của em có như vậy không nhỉ? Phụ nữ có những lý lẽ riêng của riêng họ, giống như em, là người hiểu rất rõ điều đó vì em chính là một người phụ nữ. Em có thể sẽ nổi giận đùng đùng nếu biết anh vừa nói chuyện với người yêu cũ, dù chính anh là người nói với em điều đó, dù em biết giữa anh và họ đã là quá khứ, nhưng lý trí của người phụ nữ đã lấn át hết tất cả. Lúc đó em cứ nghĩ rằng anh và họ vẫn còn tình cảm, có khi nào người ta muốn cướp đi anh, có khi nào giờ người ta xinh đẹp nên anh đã bị sắc đẹp đó cuốn hút mà quên mất em? Em từng như vậy đấy, những lúc đó chỉ cần anh ôm em trong vòng tay và thì thầm: "Vợ à, dù người ta có xinh thế nào đi nữa...
29/6/13

Sợ mưa từ khi yêu anh !!

Gặp anh, được cùng anh ngắm mưa, những cơn mưa dai dẳng không dứt của trời tháng 7, em đã bắt đầu thấy sợ mưa. Mưa mang cho em cảm giác lạnh lẽo vì nhớ gia đình, nhớ anh. Anh à, có rất nhiều điều em đã chôn kín bấy lâu, muốn nói với anh nhưng sự nhút nhát, ngốc nghếch đã ngăn em lại, có lẽ anh sẽ không bao giờ biết được. Tình cảm của em và người mới rất tốt, nhưng em vẫn không thể nào quên được anh- người từng gieo cho em bao hy vọng rồi dập tắt. Em nhớ anh, người em từng yêu thương. Trước kia chưa quen anh, em rất thích mưa, thích được trêu đùa với mưa. Gặp anh, được cùng anh ngắm mưa, những cơn mưa dai dẳng không dứt của trời tháng 7, em đã bắt đầu thấy sợ mưa. Mưa mang cho em cảm giác lạnh lẽo vì nhớ gia đình, nhớ anh. Từ khi em đi khỏi nơi đó cũng đồng nghĩa với việc đi qua khỏi cuộc đời anh, chỉ một tin nhắn "Anh về nhé" là em đã không còn được gặp anh nữa, chỉ biết lặng nhìn anh dần dần khuất sau tiếng máy xe. Em đau lắm, ước chi được tận miệng nói lời...
29/6/13

Cùng xây dựng hạnh phúc riêng em nhé !!

Tình cảm chúng mình mãi gắn bó như vậy em nhé, mình cùng song hành trên con thuyền hạnh phúc của hai gia đình. Cùng trân trọng giữ mãi tình cảm thiêng liêng này bởi đây là tỉnh cảm rất đẹp, một kỷ niệm không thể quên. Chúng tôi quen nhau trong chuyến tôi về công tác tại cơ quan em thuộc một huyện nghèo tỉnh Đồng Nai. Buổi đầu tiên gặp nhau cả hai đều nhận thấy một tình cảm thật đặc biệt. Vào cuối năm 2011, trong chuyến đi công tác về địa phương, tôi gặp em trong buổi hội nghị, mới đầu chỉ là công việc bình thường, qua nhiều lần trao đổi hai người đã hiểu và thấy có nhiều điểm giống nhau. Tôi ít hơn em một tuổi, mới đầu do không biết tuổi, tôi chỉ gọi tên em, em tôn trọng gọi tôi là anh. Sau nhiều lần làm việc, chúng tôi đã hiểu nhau, thấy nhiều điểm tương đồng, tôi chủ động chuyển sang gọi người ấy là em, em cũng đồng ý vì tôn trọng tôi. Chúng tôi hay tâm sự về công việc, quá khứ của nhau, điều đáng nói là mỗi chúng tôi đều có công việc tương đối tốt, có gia...
29/6/13

Gửi anh, chồng hờ của em !!

Có lẽ anh tan vỡ mối tình đầu nên thấy trống trải, muốn tìm người thay thế và ngộ nhận đó là tình yêu. Em chỉ là cái bóng của người tình đã qua mà vẫn không hề hay biết Em vật vã sống những tháng ngày thiếu anh. Khi chia tay, kỷ niệm chính là điều giết chết con tim em nhanh nhất. Dù anh đùa giỡn với tình em nhưng em vẫn không hề oán trách anh. Em nhận ra những cung bậc cảm xúc cũng như những thăng trầm trong tình yêu. Có lẽ chồng mình không phải là người mình yêu nhất, cũng không không phải người yêu mình nhất mà là người đến đúng lúc nhất. Anh còn nhớ Hoài Thu chứ? Đó là cái tên em và anh từng nói sẽ đặt cho con gái chúng mình sau này, nhưng em biết bây giờ mọi việc đã không còn như xưa nữa rồi. Chúng ta yêu nhau vào mùa thu nên giờ chia xa như lá rời cây, đứt đoạn yêu thương. Anh đến bên em thật nhẹ nhàng và cũng bước đi lặng lẽ. Quãng thời gian yêu nhau là lúc em được yêu, được nhớ, được buồn, được khóc. Cảm ơn anh đã đến bên em. Dù anh hết yêu, dù anh thay...
29/6/13

Chia tay không có nghĩa hết yêu !!

Những ngày bên anh em sống vui tươi, bình yên, không cần phải gồng mình lên để tỏ ra bản lĩnh và lo liệu được mọi thứ. Anh như tia nắng ấm trải đầy cuộc sống vốn lạnh lẽo và nhiều nhọc nhằn của em. Em nhớ anh, đã khóc biết bao ngày rồi sao nỗi buồn vẫn chưa vơi? Anh đã đi qua cuộc đời em, có cuộc chia tay nào ngang trái như chúng ta không? Không phải vì tình yêu phai nhạt, không vì người thứ 3, không vì gia đình ngăn cấm, cũng không phải vì chúng ta không đủ sức khỏe và điều kiện đến với nhau…, vậy mà lại xa nhau. Chia tay em không thể giải thích cho bạn bè hay gia đình biết đâu là lý do. Em đối diện với cú sốc lớn trong đời. Từ một nàng công chúa được anh nuông chiều chăm chút như vật báu, em thấy mình trở thành một kẻ sống dở chết dở vì những gì em mất mát là quá lớn. Em chấp nhận bỏ việc, bỏ thành phố bình yên đã gắn bó những năm đại học và hơn một năm đi làm, ở đó có bao nhiêu kỷ niệm chan chứa yêu thương của chúng mình. Em đã sống hơn nửa năm ở thành phố...
29/6/13

Cám ơn em đã cho tôi biết cảm giác đau khổ !!

Tôi đã rung động, yêu em, không thể rời được sức hút từ phía em. Chỉ là cái bắt tay xã giao cuối buổi họp mà tôi thao thức khi hình ảnh của em, bàn tay trắng trẻo và nhỏ nhắn mãi bao vây tâm trí mình. Tôi đã yêu em trong một hoàn cảnh khác với thông thường. Em sinh tháng 5, vào đêm rằm, là cô gái Hà Nội gốc của thế hệ cuối 7x với giọng nói rất nhẹ nhàng, khuôn mặt tươi sáng, đôi mắt biết nói, trông thật duyên dáng. Em thành đạt, có gia đình êm ấm, công việc tốt trong ngành tài chính. Có lẽ sự say mê càng ngày càng sâu đậm trong tôi không chỉ được nuôi dưỡng từ vẻ ngoài xinh xắn, dịu dàng. Tôi không bao giờ thấy chán khi nói chuyện với em. Em có sự vững vàng, tự tin, thực tế của cô gái đã trải nghiệm những công việc ngoài xã hội, lại vừa có nét kiên nhẫn, mạnh mẽ, an lành của người đã gánh trách nhiệm làm vợ, làm mẹ, lại vừa hồn nhiên, rụt rè, mong manh, kín đáo, tinh tế của cô gái từng được giải học sinh giỏi Văn nhiều năm trước. Trở lại với thực tại, em đã có...
29/6/13

Mất anh là điều hối hận nhất cuộc đời em !!

Em sẽ không làm người thứ ba, sẽ không để con của anh sống không có bố bên cạnh, không muốn bạn thân sẽ hận em, không muốn bố mẹ em phải buồn. Em đã nghĩ cho rất nhiều người để không làm gì có lỗi với ai. Phải chi ngày xưa em không quá ham mê học hành, tham vọng quá lớn về sự nghiệp thì hôm nay em không phải tiếc nuối cho những ngày tháng đã qua. Khi đã có mọi thứ như mong muốn, tất cả trở nên vô nghĩa. Em- cô bé ngày xưa ngây thơ của anh đã không còn nữa. 6 năm trôi qua em trở thành người phụ nữ tạm gọi là thành đạt, có địa vị trong xã hội; anh vẫn là một anh nông dân thật thà. Chúng ta ở hai vị trí khác nhau mà người ta nhìn vào sẽ thấy không khớp được nhưng em không nghĩ thế. Anh giờ là cha của một bé trai và chồng của bạn thân em. Mọi thứ thật trớ trêu, cay đắng và nghiệt ngã. Khi em xác định được tình cảm, biết mình cần gì thì tất cả đã quá muộn. Em là người có lòng tự trọng rất lớn, em sẽ không làm người thứ ba, sẽ không để con của anh sống không có bố...
29/6/13